BẮC THANG LÊN TRỜI HÁI SAO
Ngày xưa, một lần có một ngôi sao rơi xuống đất, nó làm sáng rực khắp cả vùng. Ngôi sao sáng lắm nên đêm cũng như ngày. Khi mặt trời xuống núi, trâu bò vẫn gặm cỏ, gà vẫn tìm mồi, người vẫn lên rừng xuống suối.
Có một làng gần đấy, mọi người cầm rìu, rựa đến chặt ngôi sao, mỗi người lấy một mảnh mang về cho sáng nhà. Ngôi sao ấy sáng vãi ra thành một vệt sao, làm một chiếc thang dài đến trời, để lên trời hái ngôi sao khác. Họ tranh nhau trèo lên, thang gãy, nhiều người rơi xuống đất. Chỉ có một người nhanh nhẹn trèo được đến trời. Khi thang gãy, người đó đu luôn lên mặt trăng, nhờ vậy anh ta không rơi xuống đất.
Ngày nay lúc trăng tròn, nhìn lên mặt trăng ta thấy có hình người, chính là anh ta.